Copyright © 2023 Vẻ đẹp du lịch Đà Nẵng

Du lịch Đà Nẵng túi xách nữ

2020-01-08 09:44:04

Chuyến đi này chỉ đổi máy bay từ Hà Nội sang Đà Nẵng. Bởi vì chậm trễ, vốn là khoảng cách giữa đoạn thứ nhất và đoạn thứ hai hơn hai giờ, lập tức trở nên khẩn trương hề hề, một đường hỏi nhiều người gấp gáp lên đường, từ T2 đi ra, là tốn tiền boa, năm phút làm thủ tục nhập cảnh. Tìm xe đưa đón sân bay thẳng đến T1. Cũng may, đúng hạn lên máy bay.



Máy bay cất cánh trên đường băng, tôi gần cửa sổ nhìn xuống Hà Nội trong bóng đêm, ánh đèn nhấp nháy. Đến Đà Nẵng cũng là một màn trình diễn ánh sáng tương đối hiện đại.


Sân bay Đà Nẵng rất nhỏ, bên ngoài sân bay có lan can làm khu vực chờ đến. Gió ấm xuân ý, mặt đất 21 độ. Đám người chờ đón phần lớn là áo sơ mi, tay áo ngắn, dép xỏ ngón.


Dựa theo địa điểm hẹn, rất dễ dàng tìm được chàng trai đón máy bay, tên là Nguyễn Phúc Hậu, khoảng hai mươi tuổi, không biết nói tiếng Anh, tiếng Trung biết một chút, nghe không hiểu trung tâm thành phố là có ý gì. Nhưng rất giản dị, thích cười. Ông nói tổ tiên là người Trung Quốc, ông sinh ra ở Việt Nam. Cho nên hoàn toàn không biết nói tiếng Trung, nhưng có thể nghe hiểu người nhà nói tiếng Quảng Đông.


Mười hai phút lái xe đến khách sạn đặt trước - - khách sạn Emily. Từ sân bay Đà Nẵng đến khách sạn thực tế khoảng 100.000 đến 120.000 đồng. Tôi đã trả tiền xe khi đặt trước trên mạng, đắt hơn một chút. Nhưng tránh được phiền toái có thể gặp phải khi không quen cuộc sống nơi đây. Một khách sạn bảy tầng nhỏ, mỗi tầng có bốn phòng. Trên tầng 3 có thể nhìn thấy biển. Tôi rất may mắn được ở trong căn phòng mặt trời tầng sáu có thể nhìn sóng biển qua cửa sổ.


Nhưng trời đã tối, bụng đói ùng ục. Vì thế buông hành trang chưa kịp tẩy đi phong trần cũng đã mau chóng ra khỏi khách sạn, ra phố tìm cơm tối ăn. Theo hướng dẫn của cô gái trẻ (vẻ mặt mỉm cười, rất thuần phác), ước chừng năm phút tìm được một quán cơm, chuyên bán các loại phở. Năm xưa ở nhà hàng Việt Nam ở Tokyo đã từng ăn phở Việt Nam ngon miệng, ngon miệng, ấn tượng sâu sắc! Cho nên, bữa cơm đầu tiên trong lòng nghĩ đến chính là một bát phở Việt Nam chính cống.



Vừa bước vào nhà hàng, thấy toàn bộ một mặt tường phủ đầy hình ảnh màu sắc, trong đó phần lớn là phở, đủ loại phở. Nhất thời lại không có chủ ý, gọi loại phở gì mới tốt đây? Chính là nó: bún thịt bò.


Một phần mì thịt bò 45.000. Đúng vậy, anh không nhìn lầm, là ba số 0 phía sau 45, 45 ngàn đồng Việt Nam, khoảng 15 đồng NDT. Một bát bún thịt bò kết hợp với mấy đĩa rau xà lách, bên trong có lá bạc hà đầu nhỏ màu đỏ, hạt tiêu màu xanh lá cây và cam chanh, tôi lại thêm măng chua trắng (rất giống Vân Nam, hành tây dưa chua miễn phí và các nguyên liệu phụ đặt trên bàn, tự mình tùy ý lấy dùng). Tôi bắt đầu ăn ngấu nghiến, xì xì xì xì. Phở mịn, nước canh trong trẻo, thịt bò thái lát gần như nguyên nước nguyên vị. Hành tây tươi ngon cay độc, hạt tiêu màu xanh lá cây cùng lá bạc hà hương vị kỳ lạ, còn có măng chua chua đến đổ răng lại làm cho tôi ra một thân mồ hôi. Vẫn rất làm ta hài lòng. Tôi ăn phở sạch, uống canh khô. Bữa ăn đầu tiên đã ăn hết bốn mươi lăm ngàn đồng. Nghĩ đến con số này thật đáng sợ.

Sau khi ăn uống no đủ, đã là khoảng 11 giờ rưỡi đêm. Nhưng tôi rất có tinh thần. Đi bộ dọc theo bờ biển, ngắm biển nghe sóng chân giẫm cát mịn. Mặc áo thun ngắn tay, buộc áo len mỏng. Gió biển lay động cây dừa cao cao, phiến lá thật to theo gió mà động, kéo theo bóng dáng kỳ lạ quỷ dị thật dài trên bờ cát. Cũng thổi qua tóc và má tôi, cảm thấy trơn bóng. Cách đó không xa liền tìm được một câu lạc bộ ven biển.